Hoa phượng đang bắt đầu đua nhau khoe sắc báo hiệu cho mùa hè sắp đến đồng nghĩa với những mùa thi về. Em của chị cũng đang lo lắng cho những kỳ thi: tốt nghiệp THPT, thi tuyển vào đại học. Chị đã trải qua những ngày tháng đó nên chị hiểu và chị biết rồi đây em lại có những đêm thức trắng bên đống sách vở dày cộm, nhớ giữ gìn sức khỏe em nhé.
Không đi thi, không lo sợ nhưng chị đã nhiều đêm mất ngủ. Có phải chị đã sai khi ép em đi theo ngành mà chị đã chọn sẵn, mặc dù tất cả đều có nguyên do chính đáng. Em hiểu được nỗi lòng của chị, em không buồn nhưng sao chị vẫn thấy dằn vặt bản thân quá đỗi.
Đọc nhiều trang báo, xem nhiều chương trình, nghe nhều kênh radio bàn về chuyện hướng nghiệp cho thí sinh, chị nhớ đến em, lo lắng cho em. Chị sợ em phải bôn ba với những công việc làm thêm, phải một mình đi về giữa con đường khuya vắng. Nếu chị giỏi hơn một tý, cố gắng hơn tý nữa thì em đâu phải băn khoăn như bây giờ khi ngành mà em chọn lại đòi hỏi tài chính quá nhiều.
Em ước mơ được đi khắp nơi, hướng dẫn cho nhiều người hiểu thêm về vùng miền, lịch sử của dân tộc VN…nhưng em chưa hiểu hết con đường đi của nó. Ngành đó đòi hỏi những chuyến đi thực tế dài ngày, nguồn kinh phí lớn trong khi gia đình mình quá nghèo, chị thì mới ra trường, lương ba đồng, ba cọc làm sao đảm bảo cho em cuộc sống khá hơn chị ngày xưa.
Tuổi thơ của chị em mình rất cơ cực, thiệt thòi nhiều thứ. Khi bạn bè được nghỉ ngơi sau những tháng học tập vất vả thì chị em mình lại cơm đùm, cơm nắm lên rừng hái từng trái sim mang ra chợ bán. Rồi đồi sim bị đốn phá thay bằng rừng bạch đàn xanh tươi tốt thì chị em mình lại khăn gói vào Vũng Tàu ở nhờ nhà người quen gỡ từng gam thịt cua. Mùa hè trôi qua thật nhanh, chị em mình lại được đến trường nhưng lại mang nỗi lo sợ không biết khi nào phải nghỉ học. Ranh giới nào cũng sẽ vượt qua nếu mình có quyết tâm phải không em?
Cầm giấy báo nhập học trên tay mà lòng chị quặn thắt, tiền đâu nhập học, lẽ nào gia đình phải cầm cố đến tài sản cuối cùng là sổ hộ khẩu gia đình. Chị đã khóc thật nhiều và hứa với ba mẹ “con sẽ tự kiếm việc làm để đi học, ba mẹ đừng lo cho con, chỉ cần em con được đến trường là con vui rồi”.
Ngày tháng bưng bê từng tô hủ tíu đến cho khách dưới trời mưa, đêm tối chị thấm thía được cái mệt nhọc của mẹ trên đồng lúa, sự nguy hiểm của ba ngoài biển khơi. Nhiều đêm đi làm về một mình trên con đường khuya vắng vẻ, chị tủi thân và chị khóc. Chắt chiu từng đồng tiền kiếm được nhưng có tháng cũng phải điện về nhà xin thêm, cầm vài trăm ngàn từ quê gởi vào mà lòng chị đau ghê gớm.
Chị đã cố gắng thật nhiều để là tấm gương của em, gia đình yên tâm mà cho em mãi được đến trường nhưng rồi nỗi lo cơm áo gạo tiền, đêm làm việc quá khuya không đảm bảo sức khỏe, chị đã không còn giữ được xuất học bổng như năm đầu. Chị thấy buồn vô cùng.
Nhìn lại quãng thời gian mình trải qua chị thật sự không muốn em đi lại con đường đó tí nào. Vì thế chị chọn cho em ngành học khác, ngành học mà đồng lương của chị có thể lo cho em cuộc sống bình yên hơn nhưng nhiều đêm suy nghĩ và đọc những dòng tâm sự của các bạn thí sinh khác chị đã cho em quyền quyết định.
Rồi đây em sẽ chịu thiệt thòi hơn chúng bạn còn chị mang nỗi buồn nhìn em vất vả. Vì một tương lai tươi đẹp em hãy cố gắng lên. Chúc em luôn tìm thấy niềm vui trong ước mơ của mình.
Chị xin lỗi em, đừng buồn chị em nhé!