Bà bảo trăng méo rồi trăng lại tròn nhưng Hảo chẳng thấy méo, cũng chẳng thích tròn, trăng là quả chuối rồi biến thành quả bưởi của mâm quả đây. Trung thu ở quê không có điện sáng trưng, chẳng có đèn nhấp nháy mà chỉ có ông trăng tròn đẹp ơi là đẹp. Trời rộng mênh mông, rộng hơn cả cái sân gạch nhà bà. Trăng lên rồi trăng lại lên, Hảo thấy trăng bay bay trên trời. Các bạn trong quê ùa ra kéo Hảo đến xếp cỗ rằm. Kia là cán bông trắng xoá làm bằng tép bưởi đang hé miệng cười với Hảo. Kia là Buratinô cái đầu bằng quả hồng này, cái thân bằng cam này, chân dài ngúng ngoẳng bằng hai thân mía dóc bé xíu này. Ổ kia nữa là tháp mía cao chót vót, bông cúc làm nụ, bỏng ngô làm hoa, nở xoè trên đỉnh. Hảo thấy mình vui quá, thấy trắng đẹp quá và bạn bè đông quá. Chợt Hảo ngó quanh, nhìn lên, nhìn xuống không thấy bánh nướng bánh cá đâu. Trung thu ở thành phố chỉ toàn bánh nướng bánh dẻo thôi, nho nữa cũng không thấy đâu cả. Hảo nhớ trung thu năm ngoái Hảo còn đang ngắm trăng ở ti vi, ăn những quả nho đen thẫm, ngọt lịm. Trung thu thì phải có bánh nướng chứ. Nhưng bao ngạc nhiên, nghĩ ngợi chợt bay hết đi, cô bạn hàng xóm tóc vểnh hai bên kéo Hảo chạy ào ào quanh mâm cỗ. “Tùng dinh dinh, tùng tùng dinh dinh…”, Hảo thấy ai cũng cười toe toét, cả anh Hà, chị Hải của Hảo ghét giận nhau mà cũng nắm tay ca hát.
Trăng lên, mâm cỗ bừng sáng lên và đẹp hơn bao giờ hết. Trăng còn dính đầu ngọn tre lơ lửng giờ đã bay cao, diều theo gió lượn theo trắng du dương tiếng sáo, luỹ tre làng xao xác trong tiếng vui cười, hương cốm thoang thoảng đâu đây với gió mát ùa vào mặt Hảo vừa thơm vừa mát. Ở quế không có đèn thỏ, đèn bướm, chỉ có đèn sao và đèn cá thôi. Cái gì với Hảo cũng mới cũng lạ. Những chiếc đèn đưa lên đưa xuống, chao chao liêng liêng như bay làm Hảo thấy thích. Hảo cũng đánh trống bùng bùng cùng một đám trẻ con và tự nhiên Hảo cũng hát vang theo tiếng hát bạn bè.
Bỗng “thùng thùng thùng thùng…” cả sân reo lên trong tiếng múa sư tử. Rồi Hảo thấy buồn cười khi ông địa quạt lung tung, thấy đuốc sáng chập chờn lên xuống, thấy cả đầu sư tử to đuôi rất dài hai người cầm mới hết múa lượn vòng quanh mâm cỗ. Trống vẫn giục giã, đuốc vẫn sáng phừng lên khi cái đầu sư tử thổi phù ra lửa. Tất cả đều vỗ tay rào rào và nhảy lên thích thú. Sư tử lại đi xa, trăng không còn như quả bưởi mà tròn hệt cái mâm cỗ bán hàng của Hảo. Hảo nhìn thấy chú Cuội, thấy chú đang ngồi dưới gốc cây đa vẫy tay cười như bảo Hảo cùng mọi người phá cỗ. Chú Cuội hôm nay cũng cười vui chứ không ỉu xìu như mọi ngày nữa. Tất cả cùng ca vang gọi chú Cuội về phá cỗ. Đèn sao được tắt đi để mình ông trăng rọi: Chưa trung thu nào Hảo vui như đêm nay. Hảo thi trời rộng trăng tròn, thấy bao la mênh mông kì diệu, thấy mùi động đồng non sữa ngọt ngào, thấy bạn bè chan hoà thân ái.
Trung thu ơi! Sao Hảo yêu đến thế! Đồng quê ơi! Sao Hảo thương đến thế! Bạn bè ơi! Hảo yêu, yêu lắm! Hảo cần một cái tai của cún bông mà thấy trắng trong tép bưởi. Hảo thấy cái Hoa em mình đang giật chiếc mũi Buratinô của bạn chun chun mũi cười. Nó cũng quên thành phố rồi!