Ve yêu dấu!
Ve ơi! Mỗi lần nghe tiếng ve lòng mình lại xao xuyến, nôn nao biết là mùa hè đã đến. Âm thanh kỳ diệu đó làm mình thức dậy mỗi sớm mai đúng 5h để học bài, chuẩn bị sách vở cùng bè bạn tung tăng đến lớp. Cảm ơn ve nhiều nhé, nhờ có ve mà mình không bao giờ bị trễ học, nhất là đối với một đứa ngủ nướng như mình hihihi.
Ve biết không? Có rất nhiều người hâm mộ ve lắm đấy! Trong thơ, trong nhạc và cả trong phim nữa có rất nhiều bài thơ, bài hát, bộ phim đều có hình ảnh của ve đấy. Vậy là ve được nổi tiếng rồi nha. Ve hãy cố gắng chăm chút giọng hát của mình nhé, để học trò bọn mình lưu giữ trong tâm hồn mỗi đứa những âm thanh đặc biệt nhất của ve. Mai đây dù có đi đâu, làm gì mỗi lần nghe tiếng ve trêu râm ran là bọn mình lại nhớ về nhau, nhớ kỉ niệm, nhớ mái trường, nhớ thầy cô, bè bạn… Nhớ một thời cắp sách thân thương.
Ve thương mến! Tiếng ve là một thứ âm nhạc kỳ diệu của vạn vật, của tạo hoá đã ban cho ve. Âm nhạc đó gắn liền với tuổi thơ, tuổi học trò của nhiều nhiều thế hệ, có sức lay động triệu triệu trái tim. Trong mỗi người ai đã từng bước qua thời thơ ấu mà không biết đến tiếng ve, có lẽ trừ những người khiếm thính.
Ve à, âm nhạc nói chung nó được ví như liều thuốc của cuộc sống, chữa lành những vết thương lòng của con người, làm khơi dậy trong con người những tâm sự thầm kín nhất, làm con người có thêm ý chí, sức mạnh, lòng tin chiến thắng gian nan, vượt qua khó khăn, đau khổ, làm cho con người cảm thấy yêu đời, yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống mà trong đó ve góp một phần không nhỏ đấy. Nếu một ngày nào đó âm nhạc mất đi thì khác nào trái đất không có ánh đèn, khác nào bữa cơm không có gia vị, rất nhạt nhẽo và buồn tẻ phải không ve?
Tháng 3 rồi hoa gạo bắt đầu nở, phượng vỹ sắp đơm bông, lá bàng rơi xào xạc cũng là lúc bọn mình vào mùa thi. Vất vả ôn bài mong sao mình có thể vượt qua kì thi này với điểm số tốt nhất có thể. Hãy luôn đồng hành cùng mình ve nhé!
Cuối hè mình phải chia tay mái trường rồi. Ve đừng buồn mà thành ve sầu nha, nhưng biết làm sao được chắc ve cũng buồn lắm lắm nên “Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng …”(*) , âm thanh da diết thê lương, làm mình không cầm được nước mắt rồi nè, hic hic. Nhưng ve ơi! Thu tàn, đông đến, xuân sang rồi hè lại về mình lại được gặp nhau phải không nào? Ve nhớ nhé, nhớ đợi mình nhé!
Yêu ve nhiều!
Bạn của ve.
(*) Trích trong ca khúc: Nỗi buồn hoa phượng của nhạc sĩ Thanh Sơn.